Em Nợ Anh
Phan_16
-Thúy An đang ở đâu? – Cậu nhấc máy điện thoại trên bàn gọi cho thư kí.
-Cô ấy đang ở Luân Đôn thưa Dương tổng. – Đầu dây bên kia trả lời.
-Tốt, nói với cô ấy ngay lập tức mở một buổi kí tặng. Quyển sách này của cô ấy viết rất tốt. – Hoài Thiên lạnh lùng, khác với thái độ khen thưởng bình thường.
-Vâng. – Cô thư kí kia như đã quen, không chút bất ngờ điềm tĩnh gác máy.
Thiên ngồi trong phòng, nhìn ra phía xa.
-Việc sách viết tốt. Việc công ty tốt. Tình bạn, gia đình tốt. Còn mình thì sao?
----------Williams----------
-Tiểu thư, chủ tịch mời tiểu thư đến văn phòng. – Ely đứng cạnh nó, cung kính nói.
-Đã lâu chưa? – Nó vừa hỏi vừa sờ lên những văn kiện được làm từ chữ nổi.
-Thưa vừa nãy ạ.
-Đi thôi – Nó bỏ văn kiện xuống, đứng dậy bước đi. Đã quen với căn phòng này nên nó cũng không bị chạm trúng vật gì.
Ely đi theo sau. Khi nó bước ra khỏi văn phòng ai cũng nhìn nó. Bởi vì Lâm tiểu thư khét tiếng trong kinh doanh thường rất ít khi ra mặt, rất ít khi ra khỏi văn phòng, rất ít người gặp mặt. Nhiều ngừơi chỉ gặp nó lúc nó mới tiếp nhận Williams. Nó lại hay đi sớm nữa…Thật ra thì, các nam nhân viên nhìn nó đắm đuối tràn ngập tình thương mến thương, các nữ nhân viên thì nhìn nó ngưỡng mộ. Nhưng đây mới là điểm nóng… khi nó bước ra khỏi văn phòng…
-Chị thân yêu, Ely thân yêu. – Cao Văn, cậu nhóc càng lớn càng nghịch chạy vèo đến khi gặp nó cùng Ely ra khỏi cửa văn phòng. Nhảy chồm đến ôm chầm lấy nó đang ngạc nhiên. Ely chỉ cười, còn các nhân viên…chết đứng, chết ngồi đủ kiểu.
Cả văn phòng nín thinh chỉ có tiếng cười khe khẽ của Ely. Tuy nhiên nó đã bị phá vỡ bởi một đại nhân vật.
-Văn, em không thấy có lỗi với anh à? – Nhật Quang khều khều vai cậu nhóc bằng một tay, tay còn lại bỏ trong túi quần, mái tóc đen, con ngươi tím, khuôn mặt tuấn mỹ trên môi còn có một nụ cười vui vẻ, lại vận bộ vest trắng làm các nhân viên ngắm nhìn.
-Quang anh, anh sắp làm anh rể của Cao Văn, anh nói như vậy là ý gì? Em không cho phép anh ức hiếp Cao Văn. – Ely thôi cười, đứng ra lôi Cao Văn về phía mình, còn cậu nhóc thì đỏ mặt khi bị Ely nắm tay.
Thái Di giờ này mới sực tỉnh, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày mà các thư kí thường thấy nay lại có một nét vui, một nụ cười như công chúa.
-Anh đã sai khi chọc Cao Văn à? – Nhật Quang ngớ ngẩn hỏi.
-Anh sai rồi, đi thôi ông đang đợi chúng ta. Còn Cao Văn trưởng thành một tí đi, Ely đang đợi em đó. – Nó tinh nghịch nói, sau đó nắm tay của Nhật Quang bước đi.
Hình như không ai để ý đến nhân viên trong căn phòng làm việc lúc này. Chết đứng, chết ngồi bây giờ thay là chết lặng. Các nam nhân viên vỡ mộng khi thấy Nhật Quang quá đẹp trai, cử chỉ thân mật của nó với Nhật Quang, còn cái gì là “anh rể”, cũng như biết Nhật Quang là chủ một công ty rất rất lớn. Tình yêu dành cho Thái Di tan vào mây khói. Định chuyển hướng qua Ely thì nhận ra Ely và thiếu gia Cao Văn có ý tình. Thật là các mỹ nữ đã bay đi hết. Còn nữ nhân viên, khỏi phải nói không hơn các “chàng” của chúng ta là mấy. Người thì sững sờ trước cái vẻ đẹp thiên sứ của Nhật Quang, Cao Văn. Người thì tan nát bởi hai “hoàng tử” kia đã là “hoa có chủ”. Kẻ thì ngưỡng mộ nó.
-Trời ơi sao chứ sao Lâm tổng sướng quá vậy? – một nữ nhân viên lên tiếng.
-Xinh đẹp, nhà giàu, tài năng, có hàng tá fan giờ lại có cả một “phu quân” hoàn mỹ thế chứ. Ashiiiiiiii - một nữ nhân viên khác lên tiếng.
-Ờ tui còn nghe nói Dương tổng của S.T cũng ý với Lâm tổng đó. Dương tổng nhìn thì đẹp trai hơn anh mới nãy, tiếc quá. Ai cũng thích cô ấy.
-Xời…đó là cái giá cho đôi mắt bị mù lòa. – một nữ nhân viên bình thản. Hình như nghe thấy được cả văn phòng đồng thanh nhìn cô ấy:
-Suỵt…
Cô nhân viên kia biết mình lỡ lời bèn im lặng tiếp tục làm việc. Căn phòng lại chỉ nghe thấy tiếng gõ chữ “lách cách”.
---------Williams, phòng chủ tịch--------------
-Thưa ông cho gọi chúng con. – Ely, nó, anh và Cao Văn đồng thanh. Tất cả cùng cúi chào người đàn ông đã già trước mắt.
Người đàn ông kia đích thị là vị chủ tịch lừng danh, vị tộc trưởng đáng kính và là người ông mà cả bốn con người kia tôn thờ.
-Các con ngồi đi – Chủ tịch Lâm vui vẻ nói.
Bốn con người kia gật đầu rồi N.Quang dìu nó đến ghế gần ông nhất, mình thì ngồi cạnh bên. Cao Văn ngồi đối diện còn Ely thì đứng cạnh.
-Ely sao không ngồi vậy con? – Ông hỏi.
-Thưa chủ tịch, con không dám. – Ely cúi đầu nói.
-Không sao không sao, con sao này cũng trở thành cháu dâu ta thôi. Ha ha ha ha ha – Ông sảng khoái cười.
Ely đỏ mặt cúi đầu, còn Cao Văn thì đỏ mặt, cậu nhóc nói:
-Ông…
-Ơ thế ta nói không phải, vậy N.Quang con giới thiệu cho ta vài tiểu thư tốt, vài công tử giỏi để ta làm mai cho hai đứa này. – Ông bỡn cợt.
-Không cần ạ. – Ely và Cao Văn ngẩng mặt đồng thanh. Hành động này làm căn phòng rộn lên tiếng cười giòn tan.
-Ha ha ha , thế đấy, thôi con ngồi đi sau này con cũng vào Lâm gia và Kim gia mà lo gì.
Ely chỉ biết cúi đầu rồi ngồi cạnh Cao Văn. Ông thôi cười rồi nói:
-Nhật Quang ông con có khỏe không?
-Vẫn khỏe thưa ông.
-Tốt. Ngày hôn sự của hai đứa con đã định rồi, lần trước ta và ông ấy chỉ nói qua điện thoại. Cái lão già ấy…
-Vâng. – Nó gật đầu để cắt ngang kẻo ông lại nói gì đó. Và biểu cảm rất điềm tĩnh, không đỏ mặt ngượng ngùng như Ely.
Cả căn phòng chìm trong im lặng và nặng nề bởi thái độ của nó. Hồi lâu, N.Quang lên tiếng:
-Ông à, con và Di có buổi hẹn ăn trưa ông cho phép chúng con…
Chủ tịch Lâm như hiểu ý gật gật đầu cười hiền hậu.
Chap 35
-------------nhà hàng Thừa Cảnh----------------
Nhà hàng Thừa Cảnh là một nhà hàng nổi tiếng trong giới, nơi đây luôn là nơi lui tới của giới thượng lưu. Kiến trúc độc đáo, lộng lẫy, khung cảnh hữu tình, lối làm việc của nhân viên chuyên nghiệp, thức ăn ngon, không khí yên tĩnh…rất phù hợp với tiêu chuẩn nhiều sao (=.=). Nhưng Thừa Cảnh không thuộc về Williams mà là thuộc về tập đoàn Trần gia….
-Em đang nghĩ gì? – N.Quang gấp quyển menu lại và hỏi nó khi nó đang chăm chú đưa khuôn mặt mình nhìn ra phía ngoài.
-…
-Em không muốn đính hôn và kết hôn đúng không? Em có thể nói và anh có thể chờ. – Nhật Quang xoay xoay ly rượu vang đỏ trong tay. Anh nhìn nó chăm chú dù anh biết có lẽ nó không cảm nhận được.
-…
-Em vẫn còn thích à không là yêu Dương Hoài Thiên đúng không? – Giọng nói anh vẫn bình thản.
-Em đã từng yêu cậu ấy, bây giờ thì không. – Giọng nói nhẹ nhàng, lạnh lùng của nó cất lên, không mang một chút cảm xúc.
-Anh cảm thấy dường như em không thích đề nghị của ông.
-Em còn muốn tập trung cho Williams chưa muốn lập gia đình sớm. – Nó chuyển hướng khuôn mặt về phía anh, biểu cảm thì không có cứ như đang nói chuyện của người khác
-Uhm, chúng ta sẽ dời ngày cử hành lại.
-Nhưng em muốn chứng minh cho anh thấy em không còn tình cảm gì với Thiên. – Khuôn mặt nó có một nụ cười hạnh phúc rất đẹp.
N.Quang bỗng chốc sững lại, nụ cười ấy nụ cười mà anh hàng mong ước đã rất lâu, nụ cười hạnh phúc mà nó dành cho anh. Vì nụ cười đó anh thậm chí có thể hi sinh bản thân và phản bội thế giới. Anh nhất thời không nói nên lời.
-Cho nên…cho nên em muốn buổi đính hôn thậm chí là cả hôn lễ của em và anh cũng phải do chúng ta sắp xếp. Có được không? – Giọng nói dịu dàng, ấm áp của nó làm anh tỉnh giấc.
Anh bất giác nở một nụ cười, rồi cắt một miếng bít tết gọi nó hả miệng ra và cho nó ăn. Nó tươi cười vui vẻ lòng thầm cảm ơn vì trời cao cho nó một tài năng diễn xuất phi thường.
-Được rồi, ngày mốt chúng ta sẽ đi gặp cha mẹ anh. Em có nhớ họ không?
-Nhớ lắm, em rất nhớ bác Trần. Ngày mai đi nha, em muốn gặp hai bác ấy lắm rồi. Anh mai dẫn em đi nha…nha… – Không biết từ khi nào nó lại nũng nịu với N.Quang như vậy. Trong lòng nó, nó thầm cười nhạt cái biểu hiện này đáng lẽ nó chỉ dành cho Kiến Hoàn thôi mà.
-Này, em làm anh ngạc nhiên đó em đã hai muơi mấy tuổi rồi đâu phải là Thái Di năm 15 tuổi đâu. Để anh gọi điện hỏi cha mẹ mai có rảnh không đã. – Nhật Quang nghe nó nói với cái giọng điệu đó suýt nữa làm rơi luôn miếng bít tết định ăn. Giọng nói hơi trách nó, rút cuộc vế sau phản vế trước. Chê nó trẻ con lại đi hoàn thành cái yêu cầu của nó…=.=. (Tg: N.Quang em iu anh >.
Cả hai cứ nói cười vui vẻ có để ý rằng ở gần đó còn có một chàng trai với mái tóc màu café sữa đang nhìn họ. Ánh mắt đau lòng và chua xót khi biết rằng cái chỗ của người con trai kia đáng lẽ là của anh…
---------------Công ty S.T-------------
-Dương tổng các hạng mục mà Williams giao chúng ta sắp hoàn thành rồi ạ - Thư kí Hạ (cô thư kí dịu dàng) cẩn trọng báo cáo cho Hoài Thiên đang ngồi trên chiếc ghế Tổng giám.
-Tốt, bảo họ cố gắng hoàn thành.
-Dương tổng Lâm tổng của Williams ngày mai muốn thị sát. – Thư kí Hạ nói tiếp.
Hoài Thiên dừng lại một lúc lâu rồi gật đầu ngụ ý bảo cô ấy sắp xếp và ra ngoài. Thư kí Hạ hiểu ý liền ra khỏi. Sau khi bước ra khỏi phòng tổng giám. Cô ta nở một nụ cười và sa vào tám với nữ nhân viên.
-Ha, mọi người biết gì không cô gái mù của Williams muốn “Thị sát” việc làm của chúng ta đó.
-Trời trời, “thị sát”….
-Cô ta đúng là làm trò cười nha.
Các nữ nhân viên nhao nhao thì các nam nhân viên phản kháng tại các chàng này đều biết Lâm tổng tuy bị mù nhưng xinh đẹp, tài năng, giàu có…
-Các cô thôi đi người ta mù lòa nhưng rất tài giỏi không ở đây buôn dưa lê như các cô đâu. – Trưởng phòng là nam nhân viên hơi trẻ tuổi lên tiếng.
-Đúng rồi Lâm tiểu thư rất tài giỏi và xinh đẹp nữa. Williams một tay cô ấy chống đỡ đó…. – Một nam nhân viên khác lên tiếng
……….bla bla……….
Cả căn phòng bỗng chốc lên tiếng cãi nhau giữa nam và nữ. May cho những người nãy giờ lấy nó ra làm trò đùa vì của phòng của Thiên cách âm, Cao Văn đang ở Kim thị, N.Quang đang ở Trần thị. Và còn nó – kẻ đáng sợ lúc nào cũng phải nên sợ thì đang ở Williams. Nếu không các nữ nhân viên đó chỉ có một kết quả “Chết không toàn thây”.
----------------Hôm sau, S.T--------------
Căn phòng hôm qua còn nháo nhào về Lâm tổng của Williams hôm nay lại im phăng phắc chỉ nghe tiếng gõ chữ lạch cạch…lí do bởi vì hôm nay có một nhân vật tầm cỡ sẽ xuất hiện ở đây. Hơn nữa còn là một truyền thuyết.
Cánh cửa phòng mở ra, cả căn phòng nín thở…các nam nhân viên thì mong ngóng nhìn được thần tượng, các nữ nhân viên thì như gặp kẻ thù. Còn lí do vì sao là kẻ thù…bởi vì Lâm Thái Di quá ưu tú, quá hoàn mỹ thậm chí một số người còn biết nó là người yêu cũ của Đại soái ca trong lòng họ - Dương Hoài Thiên.
Cô gái ấy bước vào, cốt cách công chúa cao sang nhưng không kiêu ngạo. Mái tóc đen dài mượt, bộ váy trắng tinh xinh đẹp, ngũ quan hài hòa thậm chí là hoàn mỹ. Không cài trang sức như kim cương chói mắt để hợp với thân phận mà chỉ là một sợi chuyền có hình hoa tuyết làm từ pha lê. Gương mặt ấy luôn có biểu hiện “Cười như không cười” làm hồn điên phách đảo mỗi một người gặp. Đương nhiên đó là nó – hoàn mỹ đến mức không thể cho nó là người của nhân gian, làm người ta có cảm giác nó như công chúa cao quý rồi đến vị nữ thần đáng để tôn thờ, và lúc này là cảm giác như không có thực.
Theo sau là một cô gái có dung nhan xinh đẹp tuy không bằng Lâm Thái Di. Là Ely…không ai biết được cô gái này cũng là một nhân vật quan trọng, có thể sau này sẽ trở thành một quý bà tài năng xuất chúng. (Thế hiện giờ chị Ely chưa đủ xuất chúng sao =.=)
Thư kí Hạ lon ton ra niềm nở đón, có ai biết được rằng đó là ngừơi hôm qua gây niềm sóng gió.
-Lâm tổng, Dương tổng đang chờ cô ở phòng họp, mời cô mời cô….
Đôi tay đó súyt nữa làm chạm trúng nó, à không là chạm trúng rồi còn xoẹt qua làn da mỏng manh của nó làm tứa máu vì móng tay của Hạ thư ký rất sắc nhọn. Ely thấy thế liền một tay năm lấy cái tay đã làm cho Thái Di chảy máu vặn ra phía sau. Mọi người trong căn phòng đều nhìn thấy, không một ai dám ra can ngăn.
-Á. – Hạ thư kí khẽ rên.
-Thư kí Hạ rất xin lỗi nhưng tiểu thư không thích chảy máu hơn nữa không thích ai chạm vào… - Ely dịu dàng nói tuy nhiên vẫn giữ tay của cô ta. – Hơn nữa, S.T chẳng lẽ không có quy định là nữ nhân viên văn phòng cấp thấp không được tùy ý động chạm một khách hàng cao cấp huống hồ làm cho khách hàng bị thương ư?
-….
-Cảm phiền lấy bông băng được không ạ, tôi phải giúp Lâm tổng cầm máu. – Ely lên tiếng nói, giọng nói không cao nhưng để cho mọi người nghe thấy. Các nhân viên phía đi theo phía sau của Thái Di thầm lắc đầu về mức độ chậm chạp của công ty này dù cho S.T là một công ty đứng đầu châu Á.
Không đợi bọn người kia hoàn hồn, các nhân viên đi theo đã băng tay lại cho nó, nó hơi khó chịu vì đây chỉ là một vết thương nhỏ nhưng không để lộ ra ngoài. Tiếp theo nó lên tiếng…
-Buông tay cô ấy ra đi Ely, chúng ta có việc quan trọng hơn để làm. – Ely liền buông tay Hạ Thư kí ra ngay sau đó đến bên cạnh nó. – Thư kí Hạ, xin lỗi cô Ely làm việc hơi sơ suất rốt cuộc cũng chỉ để bảo vệ tôi thôi. Nay làm tay cô đau thế thật xin lỗi cô. Tôi cảm thấy rất vui vì cô là đối tác đầu tiên đối xử thân cận với tôi như vậy những người khác đều quá cứng nhắc làm tôi không thích. Cảm ơn cô. – Nó nhẹ nhàng lên tiếng, trên gương mặt mĩ lệ của nó thoáng vẻ ăn năn nhưng cũng thoáng nụ cười.
Thư kí Hạ kia chết trân, cô ta biết nó đã rõ ràng chuyện này là do cô ta cố ý còn nói như thế. Lòng thầm sợ nó vài phần.
Sau đó nó lướt qua thư kí Hạ kia tuy nhiên vẫn bỏ lại một lời nói:
-Nên nhớ kẻ đang sợ luôn đáng sợ. Tôi không ngoài phạm vi đó đâu.
Cả văn phòng lại tĩnh lặng. Thư kí Hạ run lên lòng cảm thán: “Lâm tổng, tôi hiểu vì sao cô là “công chúa” rồi”. Liền sau đó theo sau nó ngay.
Hajzz, nếu mà nói chuyện cô ta cố ý gây thương tích cho khách hàng cấp cao vậy. Dù có hay không thì cô ta cũng bị đuổi việc đương nhiên phải sợ rồi….
Chap 36
-Dương tổng công ty các anh quả thực làm việc rất tốt. Hơn nữa toàn là nhân tài. Về mặt âm nhạc thì có Hoàng Oanh, văn học thì có Thúy An, cả công trình kiến trúc này chắc hẳn là do một kiến trúc sư rất tài giỏi. Tốt lắm. Tôi cảm thấy rất hài lòng. – Nó mỉm cười vui vẻ như thể đối diện với nó là một đối tác “bình thường”
-Cảm ơn tuy nhiên S.T vẫn thua Williams rất nhiều. – Hoài Thiên đáp trả.
-Oh, chúng tôi không dám nhận lời khen ấy đâu.
-Ai cũng biết Williams là công ty lớn nhất, quy mô nhất và phát triển nhất thế giới.
-Cái danh xưng “Nhất” đó quả thật không dám nhận. Được rồi tiến trình rất tốt. Khi hoàn thành tôi sẽ mời anh một bữa cơm coi như cảm ơn vậy. Hôm nay tôi có việc bận xin lỗi anh. Ely chúng ta về thôi. – Nó đứng dậy và khi định bước đi thì một bàn tay lôi nó lại, mất thăng bằng nó ngồi lại trên ghế.
-Ely cảm phiền bạn cho tôi một chút thời gian với Di được không? Thư kí Hạ cũng đi ra đi. – Thiên lên tiếng. Ely chỉ gật đầu mỉm cười, thư kí Hạ kia cũng hiểu ý đi ra tuy nhiên hôm nay cô ta lại có chuyện buôn dưa lê rồi hình như cái tay lúc nãy bị thế cô ta đã quên sạch.
Căn phòng lớn tĩnh mịch…
-Dương tổng không biết có việc gì. – Nó tươi cười.
-Làm ơn hãy dùng biểu cảm trước kia của em để nói chuyện với tôi có được không Di? – Giọng nói cậu thập phần ấm áp. – 5 năm rồi tôi chờ em 5 năm rồi tôi vẫn không biết em đang làm gì? Em đang ở đâu? Lúc trước em nói xa tôi, chia tay tôi em có biệt lòng tôi tan nát không? Em giết chết tôi một con người vui vẻ, vô tư, em biến tôi thành lãnh đạm. Thật ra vì sao em rời xa tôi? – Lúc này giọng cậu đã có một ít chua xót.
-…
-Làm ơn em hãy nói tôi biết, từ khi gặp lại em tôi đã có muôn vàn câu hỏi muốn hỏi em, làm ơn em hãy nói cho tôi biết. – Thiên khẩn khoản van nài nó, chỉ cần nó nói ra lí do, chỉ cần nó nói thôi cũng làm cậu hạnh phúc dù sau đó đáp án sẽ giết chết cậu một lần nữa.
-Tôi rời xa cậu bởi vì…bởi vì tôi không thích cậu nữa. – Giọng nói nó lạnh lùng y như trứơc kia nhưng có phần ngập ngừng.
-Em nói dối. – Thiên mỉm cười, cậu biết rằng nó đang nói dối mà.
-Tôi không….
-Em nghĩ là lúc này tôi không có tỉnh táo à, tôi đang ở công ty nên không uống rượu không có chuyện không tỉnh táo em hiểu chứ?
-…
-Tôi biết lí do em rời xa tôi, là vì em viêm giác mạt đúng không? Em sợ tôi thấy em bị mù sẽ trở thành gánh nặng đúng không? – Cậu lay lay bờ vai của nó.
-… - Nó cắn chặt môi để cảm xúc không ào ạt chảy ra ngoài, nó im lặng, nó kiềm nén.
-Em tưởng tôi không biết gì, em có hay chăng Thúy An đã cho tôi biết… - Đôi tay cậu buông thõng, cậu quỳ xuống chân nó, nắm chặt tay nó. – Em biết chăng tôi vì em cố gắng làm việc, cố gắng học hành, cố gắng hoàn thiện mình, chỉ mong một ngày tôi lại được gặp em. Em biết chăng vì em 5 năm tôi sống không bằng chết. Em biết không vì em mà tôi bỏ luôn niềm yêu thích tự do chạy đến đây leo lên ngôi vị Tổng giám này để chỉ vì mong một ngày chúng ta lại gặp nhau.
-Tôi…
-Nói cho tôi biết em còn yêu tôi không? Hãy cho tôi một câu trả lời.
Nó sững người nó muốn gào thét rằng “em còn yêu anh nhiều lắm” nhưng không thể được. Nó nhớ đến N.Quang – 5 năm anh luôn ở bên nó, luôn chở che nó, luôn chờ đợi nó. Hôm qua nó còn muốn cùng anh thăm cha mẹ anh nữa. Nó không thể phản bội anh, anh vì nó đã làm quá nhiều rồi.
-Tôi không còn yêu anh. – Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc của nó lại vang lên.
Thiên đờ người.
-Ngừoi em yêu lúc này là N.Quang?
-Không chỉ là lúc này mà sau này chúng tôi sẽ kết hôn sống bên nhau trọn đời.
-Uhm, tiện lắm em một lời chém đứt cả tình cảm. Uhm tốt lắm em càng ngày càng lãnh đạm rồi. Uhm. Chúc mừng em, tôi chúc mừng em…. – Thiên đứng dậy nụ cười của cậu lại có trên khóe miệng nhưng nụ cười ấy chua chát làm sao. – Xin lỗi Lâm tổng đã làm phiền cô rồi.
Nó mỉm cười lắc đầu như thể không có gì, rồi đứng dậy tìm hướng cửa ra vào. Ely như cảm nhận được bèn đi vào và dìu nó đi ra. Khi gần đến cửa nó quay đầu lại.
-Dương tổng khi tôi kết hôn anh phải đến đó.
Xong rồi lại quay đi. Thiên chỉ cười nhạt, thật là anh không còn biết phải nói gì. Di cũng bước đi, khi ra khỏi công ty, khi đã ngồi trên chiếc xe sang trọng…
-Tiểu thư… - Ely an ủi. – Cô khóc đi…
Nghe đến từ “khóc” nước mắt nó chợt trào ra. Nó đã vô tình như vậy, 5 năm trước đã thẳng tay cắt đứng sao Thiên còn chờ nó, đợi nó như vậy. Hôm nay nó lại một lần nữa tàn nhẫn giết chết cậu như vậy, sao nó lại ác như vậy…. Từng giọt, từng giọt lệ tuôn rơi, đôi mắt đẹp phủ một lớp sương mờ nhưng lại mù lòa kia đã tối tăm nay lại càng không thấy phương hương. Chết rồi, tình yêu thứ hai của nó lại chết rồi…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian